Thứ Năm, 2 tháng 6, 2016

Vợ cũ trao tay 500 triệu cho kẻ đã cướp chồng mình



tam su tham kin cho biết Là người đàn ông coi trọng sự nghiệp nên ngoài 30 rồi mà Vinh vẫn chưa có người yêu. Bố mẹ Vinh chỉ có mình Vinh nên ngày nào cũng gọi điện giục giã. Mẹ Vinh cũng vì chuyện đó mà lăn ra ốm. Để bố mẹ yên lòng, Vinh nhận lời lấy Mai, cô gái cùng quê được mai mối.

Mai thông minh, nhanh nhẹn, đảm đang, tháo vát nên dù không lấy nhau vì tình yêu, Vinh cũng thấy yên tâm và được an ủi phần nào. Mọi việc trong nhà, một tay Mai cáng đáng hết để Vinh có thời gian chuyên tâm cho công việc.

Sau 2 năm kết hôn, có hậu phương vững vàng nên sự nghiệp của Vinh lên như diều gặp gió. Vinh và Mai cũng đã có với nhau một đứa trẻ xinh xắn, ngoan ngoãn, đáng yêu. Tuy nhiên, Vinh vẫn không thể nào yêu Mai. Tất cả bị gói gọn trong 2 từ trách nhiệm mà thôi.


Rồi một ngày Vinh gặp Linh, cô nhân viên mới xin vào công ty Vinh làm việc. Hai ánh mắt vừa chạm phải nhau đã nhanh chóng cuốn quýt không rời. Linh đã khiến cho tâm hồn Vinh như sống lại những thời trai trẻ. Biết rõ Vinh đã có vợ nhưng Linh vẫn không lỡ buông tay khỏi cuộc tình ngang trái này. Cả hai đã đi quá xa, cho đến khi Linh mang bầu.

Người con gái anh yêu mang thai với anh rồi. Anh không thể bỏ mặc mẹ con cô ấy, họ cần có anh.

 
“500 triệu này khi xưa anh đã từng để lại cho tôi lúc chúng ta ly hôn. Giờ tôi mang nó trả lại cho anh. Chúng ta không còn nợ nần gì nhau cả về tình nghĩa lẫn tiền bạc”. (Ảnh minh họa)

Từng lời Vinh nói như trăm ngàn mũi dao cứa vào tim Mai, đau đớn. Mai hiểu ý của Vinh là gì. Vinh muốn ly hôn. Mai biết rõ bây giờ có níu kéo cũng chỉ là vô vọng bởi cuộc hôn nhân này ngay từ khi bắt đầu đã không có tình yêu. Vinh dành quyền nuôi con nhưng Mai không đồng ý. Để Mai không bị thiệt thòi, Vinh đã nhường phần lớn số tài sản mình hiện có cho Mai.

Số tiền của Vinh, Mai dùng để kinh doanh. Chắc có duyên buôn bán nên việc buôn bán của Mai rất phát đạt. Con của Vinh và Mai rất ngoan và biết nghe lời nên Mai lấy đó làm niềm an ủi cho sự thiệt thòi trong hôn nhân của mình.

Còn Vinh, sau khi kết hôn với Linh, cuộc sống lại không được như khi còn ở với Mai. Yêu nhau thì say đắm là thế mà lúc lấy về thì hục hoặc, mâu thuẫn liên tục xảy ra. Cũng có thể do Vinh và Linh cách nhau quá nhiều tuổi nên mới bất đồng quan điểm sống. Gia đình không yên ổn kéo theo việc kinh doanh của Vinh ngày càng trì trệ. Công ty đứng bên bờ vực phá sản, nhân viên nghỉ làm gần hết. Đúng lúc ấy thì tin dữ khác lại đến, đứa con mới sinh của Vinh với Linh bị xác định suy thận. Đứa trẻ còn quá nhỏ, không thể tiến hành chạy thận nên buộc phải thay thận mới. Khó khăn lắm mới tìm được người hiến thận thì Vinh lại không có đủ tiền. Vinh như người điên, chạy vạy khắp nơi để cầu cứu, vay mượn. Và Mai xuất hiện…

Vinh quay lại bệnh viện thì bắt gặp Mai. Mai đang đưa cho Linh thứ gì đó. Bước đến gần hơn, Vinh choáng váng khi nó là một cọc tiền. Mai đang đưa tiền cho kẻ đã từng cướp chồng của mình đấy ư? Không thể nào. Vinh lại gần hơn thì Mai quay ra nhìn Vinh, nhẹ nhàng:

- 500 triệu này khi xưa anh đã từng để lại cho tôi lúc chúng ta ly hôn. Giờ tôi mang nó trả lại cho anh. Chúng ta không còn nợ nần gì nhau cả về tình nghĩa lẫn tiền bạc.

Dứt lời, Mai quay người bước đi. Cả Vinh và Linh đều như chết lặng. Nước mắt Linh rơi xuống, vì cảm động trước Mai hay vì điều gì đó thì chỉ Linh mới hiểu.

Con Vinh và Linh qua cơn nguy hiểm, sức khỏe đang dần hồi phục. Lúc này, Linh mới thổn thức:

- Anh quay về với chị ấy đi. Chị ấy là người phụ nữ tốt, xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Em viết đơn ly hôn rồi, anh ký đi.

Linh khiến Vinh choáng váng. Vinh không hiểu tại sao ông trời lại lỡ trêu ngươi Vinh như vậy. Vinh biết rõ, mình nợ Mai rất nhiều, nhưng không thể vì điều đó mà từ bỏ Linh. Và Vinh cũng hiểu, Mai sẽ không bao giờ quay lại với Vinh. Nhưng Linh cứ nhất quyết đòi ly hôn. Tình cảnh rối ren này, Vinh phải làm sao để giải quyết nó đây.
Xem thêm toc tien                                                

Tôi hẹn hò với chồng của chị họ ở nhà nghỉ

tam su tham kin cho biết Chị họ tôi và anh cưới nhau được 3 năm, thi thoảng tôi vẫn đến nhà chị ăn cơm, chơi với chị. Tôi là sinh viên, nên đi bằng xe buýt, ăn cơm xong thì chị lại nói anh đưa tôi về bằng xe máy cho nhanh.
Anh là một người đàn ông thành đạt, đẹp trai, những lúc ngồi trên xe anh, tôi đã thầm ước, giá như đây là người đàn ông của mình. Giá anh không phải chồng chị, tôi sẽ biến anh là của tôi. Nhưng ý nghĩ đó kịp dừng lại, khi tôi tự cấu vào tay mình, tôi tự nhủ, không được làm gì có lỗi với chị.
hen ho
hẳng hiểu sao, tôi lại làm cái việc điên rồ ấy, theo anh vào nhà nghỉ và làm cái chuyện đồi bại, tôi không xứng với chị (Ảnh minh họa)
Chị thiệt thòi từ bé, bố mẹ chị ly dị, chị sống với mẹ, rồi mẹ chị mất sớm, chị ở với bà ngoại. Chị gọi mẹ tôi bằng dì, mẹ tôi rất thương chị, nên thường xuyên nói tôi qua thăm chị, giúp đỡ chị. Khi chị gặp được anh, ai cũng nói cuộc sống của chị bắt đầu sang trang, anh thành đạt, có nhà cửa đoàng hoàng, lại rất yêu, chiều chị. Chị có bầu, thường xuyên đau yếu nên nghỉ việc ở nhà, chị hay gọi tôi đến chơi cho đỡ buồn. Rồi khi chị sinh em bé, tôi cũng vẫn hay đến để chơi với bé, để xem chị cần gì thì giúp đỡ chị.
Hôm đó, cách đây 2 tháng, chồng chị đi công tác về, ăn tối xong, như thường lệ, chị lại nói anh đưa tôi về. Trên đường về, anh vòng tay qua sau ôm lấy tôi, tôi thấy tim mình đập mạnh, run rẩy, cánh tay anh chắc khỏe, và chẳng hiểu sao tôi lại gục đầu vào vai, vòng tay ôm lấy anh.
Đêm đó, anh không đưa tôi về nhà như mọi khi mà lẳng lặng đưa tôi vào nhà nghỉ, đến nơi, anh nói tôi vào cùng anh. Đáng lẽ tôi phải từ chối, thì lại đi theo anh và làm cái chuyện đồi bại ấy với anh. Trong giây phút đó, tôi không mảy may nghĩ đến chị, chúng tôi ở với nhau trong nhà nghỉ gần hết đêm thì anh đưa tôi về, chẳng ai nói với ai điều gì, nhưng tôi cũng cảm nhận được anh đã trăn trở sau đêm hôm đó.
Hôm sau, chị điện thoại kể cho tôi nghe, anh đưa tôi về và đi uống rượu với bạn đến gần hết đêm mới về, chị giận anh quá. Chị đâu có biết rằng, anh và tôi đang nói dối chị, chúng tôi đã phản bội chị. Tôi ân hận, từ hôm đó không dám đến gặp chị, không dám đến nhà chị chơi, chị nói tôi toàn từ chối, đưa ra lý do bận làm thêm.
Chồng chị, thi thoảng anh vẫn nhắn tin hỏi thăm tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy nhớ anh, và thích nói chuyện với anh. Không gặp anh, tôi buồn, chẳng muốn làm gì. Nên vẫn hẹn cà phê với anh, rồi vào nhà nghỉ, tôi biết mình có lỗi với chị, với con chị, nhưng chẳng đủ can đảm để chấm dứt mọi chuyện.
Xem thêm toc tien                                                   

Chồng bắt viết bản kiểm điểm nếu muốn bước chân về nhà

tam su tham kin cho biết Tôi và chồng cùng quê ở Hà Đông. Chúng tôi làm đám cưới đã 2 năm nay và có một con gái 7 tháng tuổi. Từ sau khi cưới xong, vì bố mẹ 2 bên giúp đỡ cho tiền, cộng thêm vợ chồng tôi có 1 khoản, chúng tôi đã mua được căn nhà nhỏ 30m2. Dù căn nhà nhỏ, lại ở trong ngõ, song nó cũng giúp vợ chồng tôi an cư lạc nghiệp giữa Thủ đô này.
Từ khi vợ chồng có nhà riêng, cứ cách khoảng 2 tuần, chúng tôi lại về nhà 1 lần. Mỗi lần về nhà thì cố gắng sang cả nhà bà nội, bà ngoại chơi. Bản thân tôi cũng là nàng dâu tâm lý, không tiếc gì nhà chồng nên khi có tiền tôi vẫn thường mua này mua nọ biếu ông bà. Cá nhân tôi thấy, tôi quan tâm đến nhà chồng nhiều hơn hẳn nhà ngoại. Với bố mẹ chồng, tôi cũng thường biếu xén nhiều hơn bố mẹ đẻ.
Nhiều lúc, tôi cũng thấy mình hơi thiên vị khi ứng xử vậy. Nhưng tôi tự an ủi bản thân, đi làm dâu thì phải thiên về nhà chồng nhiều hơn. Bố mẹ đẻ tôi cũng không có bất cứ ý kiến gì. Mỗi khi thấy tôi chuyện trò về việc này, ông bà toàn nói tôi làm vậy là đúng. Đi lấy chồng thì phải chăm lo và ưu ái cho nhà chồngVới bố mẹ đẻ, tôi thỉnh thoảng vẫn biếu được bà tiền. Lúc thì tôi cũng mua cho mẹ cái khăn, cái áo. Tuy nhiên như tôi đã nói không thường xuyên như với mẹ chồng. Những lần bà ốm (mẹ tôi bị thiên đầu thống hay bị đau đầu và mờ hai mắt), tôi cũng chỉ cố gắng lắm biếu bà được 500k – 1 triệu để đỡ đần bà thuốc thang.
nha chong
Ảnh minh họa
Tiền biếu bà ngoại, có lúc tôi vui miệng thì kể cho chồng tôi biết. Có lúc thì tôi giấu. Song những lần tôi kể biếu bà ngoại khoản này khoản nọ, chồng tôi cũng không nghĩ ngợi hay cằn nhằn gì.
Mấy tháng nay, bệnh thiên đầu thống của mẹ tôi lại đột ngột gây nhức dữ dội ở hai mắt. Sau đó, bà bị lan nhức lên đầu, thái dương và cả sau gáy. Thị lực của bà giảm sút rất nhiều. Bố tôi đã cho bà đến viện uống, nhỏ và tiêm thuốc. Song tình hình không cải thiện. Bác sĩ nói đợi sau khi mắt đã ổn định và hết nhức trở lại, mắt của mẹ tôi sẽ phải mổ nếu không có thể bị mù vĩnh viễn.
Vì bệnh tình của bà ngoại như vậy, nên tôi hay gọi điện hỏi thăm cũng như cuối tuần là lại đi xe gần 20km về quê. Mỗi lần về, tôi cũng dấm dúi cho bà tiền. Mẹ tôi không nhận, nhưng tôi cứ bắt mẹ cầm lấy.
Nhất là đợt bà gần mổ mắt, tôi quyết rút hết số tiền trong tài khoản tiết kiệm của riêng tôi (quỹ đen của tôi từ ngày lấy chồng) được 15 triệu biếu mẹ. Vì có ý giấu diếm nên tôi không nói khoản tiền biếu này cho chồng cũng như bố mẹ chồng tôi biết. Tôi không ngờ vì thế mà to chuyện.
Một tối, mẹ chồng sang nhà tôi thăm hỏi bệnh tình của mẹ đẻ. Bố mẹ tôi cũng vui miệng nói chuyện tôi vừa về biếu họ một khoản tiền như thế. Bố mẹ chồng tôi lúc ấy vẫn tỏ thái độ bình thường với thông gia. Nhưng khi về nhà, họ gọi ngay cho con trai để nói về điều này.
Rồi chồng có hỏi tôi về khoản tiền cho mẹ đẻ ấy. Anh bảo tôi sao phải giấu không cho anh biết? Rồi tôi làm vậy là có ý vượt mặt anh, không nể nang anh và nhà chồng mình. Tôi lừa trên, nói dối dưới để “moi” tiền về cho nhà đẻ. Rồi nói tôi là người vợ hư mới có quỹ đen, quỹ đỏ.
Chồng giận là một nhẽ, sau vụ đấy tôi còn bị cả bố mẹ chồng chửi mắng. Ông bà gọi điện lên bảo: “Con trai mẹ đi làm vất vả để con dâu ở nhà tìm cách cho hết về nhà ngoại”. Hay mẹ chồng mát mẻ: “Con xem con đã làm được gì cho nhà chồng chưa? Con đã biếu được 1 khoản nào ra tấm ra món cho bố mẹ chồng nào?”.
Xem thêm toc tien